Nếu là 1 trò đùa thì loại e ra nhé!
Chắc a chẳng thể hiểu e đau đớn thế nào đâu nhỉ
Cứ như 1 trò đùa
thì đúng là 1 trò đùa mà!
Và mình vốn là đứa suốt ngày bị xoay vòng trong cái trò đùa ấy!
Chẳng thể đủ sức, đủ lòng dũng cảm để chửi bới!
Cứ thế mà ỉm đi và khóc lóc, rên la , gặm nhấm nỗi buồn này!
Ngày lại qua ngày..
Mưa rồi lại nắng!
Gió đan xen gió..
Hè qua đông đến!?
Chẳng thế nguôi ngoai...
Nỗi đau dai dẳng ấy!
Có quá khờ khạo và ngu dại ....
em đã cố mạnh mẽ...có 1 lúc e đã hok nhớ!
không nhớ nhưng chưa quên...
nên có lẽ điều đo luôn túc trực ở 1 góc tối nào đó , đợi 1 lúc nào đó mà giằng xé ..
Và giờ nó đang làm thế...
Giờ e chỉ muốn mải miết chìm đằm trong ảo giác thôi!
Bên vòng tay ai cũng đc để đau đớn tột cùng!
để cạn hết lòng này!?...
Mộng mị , miên man những đêm dài...và cả ban ngày
khi bầu trời vẫn sáng, khi cái gió lạnh tạt vào mặt buốt giá hơn bao h hết!
em cảm nhận đc nó...xuyên suốt cả nỗi lòng...
mắt em cay xè, đôi môi khô run run!
Em chẳng ấm áp đc dưới lớp áo lông dày, dưới lớp khăn đủ kiểu...
Nỗi đau vẫn luồn lách...
Và giờ em lạnh , lạnh vô cùng a ơi!
a có cảm thấy, hay đã thay lòng đổi dạ
khi trái tim a đang hướng tới ng con gái khác....
a chẳng hiểu đc đâu..?
em cũng đoán và biết hết rồi!?
Chẳng sớm thì muộn ...hì!
trớ trêu nhỉ!?
em có nên trách than ông trời, có nên chửi bới vì đời e, vì những mối tình của e cũng chỉ như dài và mong manh như 1 cuộn chỉ?
vì e như bát cháo nguội nhạt toẹt
như chiếc bánh mì khô khốc,,,
em hok giữ đc mình...em nhẹ dạ lắm!
chỉ làm theo cảm tính ..
vậy nên ai ơi cũng bỏ em mà đi thôi..
em thở dài
ừ đời là thế?!
tự nghĩ có ai đợi em..xứng đáng vs em
ôi! nhạt toẹt cái đời!
thôi thì sống cho em... thay vì hằng ngày ngồi ôm nỗi nhớ về a
mông lung về 1 giấc mơ cũng chỉ là giấc mơ..
nào em, chẳng còn bé nhỏ
vì e biết, vẫn tự soi bóng mình trên đg
như 1 phát hiện lí thú, bóng e hok nhỏ bé!
nên chẳng ai có thể đủ vòng tay ôm chặt em....
thôi thì gạt nc mắt đi, gạt nỗi đau thôi,,,
dù biết cũng chỉ là của ngày hnay..
nó vẫn ở đó thôi
trong trái tim em đó!
mỗi cuộc tình- lại hằn lên những nỗi đau vô tận
em cũng đã là kẻ tốt và cũng đã là kẻ xấu
nên cho đi và nhận lại những thứ này ...
có lẽ ý trời!
............
[...]
một ngày buồn, lặng lẽ trong góc phòng quen thuộc
nghe bản nhạc buồn và nhớ và đau
tự thưởng cho mình 1 buổi đạp xe quanh phố như 1 thói quen đã đánh mất
em buồn , rất buồn
vậy em nên khóc hay nên cười!